Chuyện rằng,
Một ông giả sư, đầu trọc lốc, mặc áo màu vàng ngả màu, chân đi giày thể thao thi thoảng có lượn lờ qua mấy quán cơm. Ông sư giả tiến vào chỗ đám khách đang ăn, lắc lắc cái chuông nhỏ kêu “tinh tinh”, ra hiệu xin tiền. Tất nhiên là chả ai cho.
Một bà ôm đứa nhỏ lang thang qua các đám đông đang ngồi trà đá vỉa hè. Bà bảo rằng con bà phải đi viện gấp, cần tiền. Một số người thương tình cho chút đỉnh. Khoảng tháng sau gặp lại con bà vẫn cần đi viện gấp.
Một thằng nghiện vào quán cafe. Nó bảo “em nghiện, nhưng không có gan đi cướp, anh chị cho em xin mấy đồng mua thuốc”. Qua bàn nào nó cũng xin được mất chục nghìn.
—
Tất nhiên trong ba người trên chẳng có ai đáng thương để cho cả, nhưng mình thích cách xin của thằng nghiện hơn.